Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người - Chương 198: Ninh Úc tới rồi. Trong lòng Ninh Tương Y suy nghĩ, thuật dịch dung của nàng bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa cái phong thái trước đây rất khó che giấu giờ cũng bắt chước được y đúc, sẽ không có vấn đề gì đâu Tuy nhiên, điều này chỉ có thể đạt được khi con người có đủ tự do để thể hiện. Đó chính là mục tiêu mà người Số 5 tìm kiếm để phát triển, như một cách để thấu hiểu các tầng cảm xúc của họ. Tuy vậy, rất ít người Số 5 nhận ra điều này. Group chia sẻ miễn phí truyện: Kiếp này chỉ nguyện bên người. Vào nhóm để cập nhật chương mới mỗi ngày các cậu nhé 殺. Ngoài ra các cậu có thể join thêm nhóm (link phía dưới) để cập nhật các bộ truyện Đọc truyện Kiếp này chỉ nguyện bên người-Ninh Tương Y full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Ninh Tương Y, không biết vì lí do gì xuyên không về quá khứ, không những không trở về được mà ở quá khứ chết đi tái sinh lại mấy lần. Tính cách trượng nghĩa lại thông minh, bên vực kẻ yếu Kiếp này chỉ nguyện bên người. Bạn đang đọc truyện Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người của tác giả Phong Dữ Tự Nhiên. Đau nhức…. Máu chảy róc rách từ cổ, nàng vốn cho rằng máu mình sắp hết! Không ngờ vẫn còn nhiều như vậy, cứ chảy cứ chảy mãi, không biết bao lâu Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Văn Án Tác giả Phong Dữ Tự NhiênBạn đang đọc truyện Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người của tác giả Phong Dữ Tự Nhiên. Đau nhức… Máu chảy róc rách từ cổ, nàng vốn cho rằng máu mình sắp chảy hết! Không ngờ vẫn còn nhiều như vậy, cứ chảy cứ chảy mãi, biết bao lâu mới tắt thở hết hơi! Nỗi đau đớn đó đủ để cho người ta nhớ rõ cả đời! Ninh Tương Y bỗng nhiên bừng tỉnh! Nàng ôm cổ thở hổn hển! Trong mơ cảm giác ngạt thở đó lại tái hiện, dường như đã khắc sâu vào xương tủy, trở thành giấc mơ ám ảnh cả đời! Nhìn lãnh cung tiêu điều trước mắt, Ninh Tương Y trở nên hoảng hốt, đúng rồi, nàng đã tái sinh được ba ngày, vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, dường như nàng nhìn thấy dấu ấn hoa sen trên ngón tay phát ra ánh sáng, sau đó nàng trở lại năm bảy tuổi, thời thơ ấu vẫn còn chưa trốn ra khỏi lãnh cung. Lời nói của Ninh Úc giống như lưỡi đao sắc bén nhất, chém Lưu đại nhân đến thương tích đầy mình! Sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, chuyện này lại bị Ninh Úc biết, còn giữa thanh thiên bạch nhật đem nói ra, khiến hắn không thể nào phản bác. Ninh Úc cười lạnh, nhưng giọng nói rõ ràng truyền đến tại của tất cả mọi người có mặt! “Ngươi hứa hẹn với thê tử, một khi lên cao trung, chắc chắn sẽ không ghét bỏ nàng đã tàn hoa bại liễu, sẽ chính chức cưới nàng, đền bù cho nàng nhiều năm chịu cực khổ vì ngươi. Cho nên hàng một lòng chờ đợi không ngừng tiếp khách, rồi đem tất cả tiền bạc cho ngươi đi khảo thí, giao hữu, lên cao trung, thế nhưng cuối cùng, người đối xử với nàng thế nào?”. Lúc này, Lưu đại nhân mới khán giọng hộ một cậu!”Là nàng phúc bạc mệnh bạc!” Hắn ngẩng đầu, ráng chống đỡ lại lời thề mà Ninh Úc nói. “Thần lên cao trung không lâu sau, nàng liền nhiễm bệnh… Loại bệnh sắp chết! Nếu không thì thần nhất định sẽ hết lòng thực hiện lời hứa hẹn!” Chuyện này, nói toạc ra là Lưu mô vong ân phụ nghĩa, cũng không cho là tội ác, dù sao cũng vì một người muốn lừa, còn một người muốn bị lừa. Nhưng Ninh Kham không lên tiếng, bởi vì hắn hiểu rõ Ninh Úc, Ninh Úc không thể chỉ đơn giản muốn vạch trần nhân phẩm đối phương. Quả nhiên, Ninh Úc mỉm cười. bạn đang đọc truyện tại “Ngươi nói không sai, nàng đúng là chết bởi hoa liễu, nhưng… Bản vương lại tra ra được, người cao trung về vị không muốn cưới một kỹ nữ, cho nên, bỏ ra nhiều tiền mua chuộc hoa lâu Chu mama, để bọn họ sắp xếp cho thể từ Triệu thị của ngươi, đi hầu hạ tên nam tử mắc bệnh hoa liễu, quả nhiên, Triệu thị không lâu sau đó bị lây nhiễm hiểm nghèo, không còn sống lâu nữa.” Ninh Úc không chỉ cho Lưu đại nhân mặt xám như tro, mà còn làm cho hân dân kinh ngạc! Bọn họ không nghĩ tới nhìn Trung Thư Lệnh, nhân phẩm đoan trang, văn chương nổi bật, vậy mà lại là một nam nhân độc ác vô liêm sỉ như thế! Tất cả nữ nhân ở đây đều nhìn hắn như nhìn một thứ súc sinh! Tiếng hắt hủi không dứt! Nhưng chuyện này vẫn chưa kết húc, Ninh Úc là cái loại người, không chỉ xua người vào bụi rậm, mà còn đè người xuống vũng bùn, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội trở lại nào! Cho nên hắn trầm giọng bổ sung, “ đáng thương cho Triệu thị trước khi chết còn tưởng rằng là do mình phúc bạc, tự xin cắt duyên, để người cưới thê tử cao quý khác, lòng chỉ hi vọng có thể gặp người một lần cuối trước khi chết, đáng tiếc… Người vào thành kết hôn, nhờ quan hệ bám váy mà bổ nhiệm, nàng tự xin cắt duyên, người cũng không thèm để ý một lần, còn bị thê tử mới cưới của ngươi ngăn lại ở ngoài cửa, thậm chí tang lễ nàng, người không hề xuất hiện một lần.” Lời này vừa nói ra, không chỉ có bách tính cả hoàng đế cũng phẫn nộ, có đôi khi biết quan lại tham nhũng nhưng người cũng nể nang, bởi vì chẳng ai hoàn hảo, bọn họ năng lực xuất chúng đành đổi lại mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, phẩm chất bại hoại như người này sao có thể làm tròn chức trách lớn? Hoàng đế không khỏi hoài nghi điểm này, thậm chí cảm thấy vào khoa cử sao này cũng phải liệt kê phẩm chất mà xem xét. Ninh Úc nhìn Lưu đại nhân bị kéo xuống giữa tiếng phỉ nhổ, ánh mắt lại không khỏi nhìn vào Tước Tướng, hơi cong môi. Từ lần Tả Tướng tố cáo 3 tội của hoàng tử, hắn liền muốn khiêu chiến với Tả Tướng một lượt! Trước kia sở dĩ không quan tâm bọn họ, một là bọn họ cũng không động đến lợi ích của Ninh Úc, không xúc phạm Ninh Úc. Hai, đối thủ chính của bọn họ là Ninh Giác, bây giờ Ninh Giác đang muốn trở về, Ninh Úc cũng không ạ muốn sau này Ninh Giác có thể đăng cơ quá dễ dàng. Nhưng chỉ trách Tả Tướng không có mắt, nghĩ gì lại ra tay với Ninh Tương Y, không biết bây giờ Tả Tướng cảm thấy thế nào khi cùng một lúc bị hắn chặt đứt hai cánh tay đắc lực, Tả tướng có phải đang cảm thấy thoải mái? Tả Tướng có vui không thì không biết, nhưng đám thần dân thật sự rất vui! Nhất là khi nhìn thấy Lưu đại nhân bị đè xuống, tất cả đều hoan hô, reo hò, thời tiết ảm đạm cũng không kìm được, trong lòng bọn họ lại có chút vui mừng. Ra sức đánh vào những tên xấu ung dụng ngoài vòng pháp luật! Còn có gì thoải mái hơn so với cái này sao?!. Nhưng cái này vẫn phải kết thúc, Ninh Úc hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía nhất phẩm Trịnh Thái úy! Mà lúc này, ở chỗ Ninh Tương Y, đã là một tình cảnh khác! Người áo xám trên thân toàn là vết máu, văng khắp nơi! Đúng thật như vải rách trên đất! Hắn cắn răng, nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết trong tay Ninh Tương Y! Không được! Hắn không thể chết tại đây, hắn còn đại nghiệp chưa thành, hắn còn muốn tên mình lưu truyền sử sách! Mà lúc này, trời bắt đầu mưa! Từng giọt từng giọt, dưới bầu trời u ám, dường như xung quanh đặc biệt im . lặng! Nhiều người xem Ninh Tương Y chiến đấu kịch liệt, thoạt nhìn có thể cảm thấy nàng tự xé quần áo là không đúng, nhưng nàng là một người nữ tử có thể đánh bại một nam nhân mạnh mẽ như vậy phải rút lui liên tiếp, bọn họ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác tự hào! Công chúa Đại Lục của bọn họ, hẳn là phải như thế này! Hắn không biết Hoàng hậu sáng lập ra Đại Dục, cũng là nữ nhân có thể xông pha trận mạc cùng tổ tiên giết giặc. Mà tài sắc của Ninh Tương Y so với hoàng hậu sáng lập cũng không thua kém, thậm chí còn giỏi hơn! -Nước mưa rơi xuống, gió thổi qua càng thấy lạnh, nhưng mọi người ở đây dường như không cảm nhận được, đặc biệt là đội cấm quân! Bọn họ đều vững vàng chiếm giữ trong mưa gió, vô cùng hi vọng công chúa. sẽ xé nát tên địch thành từng mảnh! Mưa làm ướt nhẹp mái tóc của nàng, làm mờ đi dấu vết son phần còn vương trên trán Ninh Tương Y, khuôn mặt nhỏ nhắn như Bạch Thăng băng tuyết, lúc này có thêm phần nhợt nhạt, chật vật! Nhưng đối phương còn thảm nhiều! Mưa rơi hòa với máu rỉ ra từ vết thương của hắn, tụ lại trên mặt đất thành một vũng máu. Đường phổ im. lặng, nên tiếng thở hổn hển của hắn rất rõ ràng và có thể nghe thấy! “Ta muốn giết ngươi!” Bị nàng ép đánh, hắn hô to lên một tiếng như con thú bị nhốt! Nữ tử này ngược lại là chướng ngại lớn nhất đối với đại nghiệp của chủ nhân hắn, nếu có thể giết nàng! Cho dù hắn thật sự mất mạnh, cũng là vinh quang, sau này sẽ được thiên hạ ghi nhớ! Ninh Tương Y tay trái chẳng biết lúc nào xuất hiện một con dao găm bảo thạch, lúc này nàng kiếm trong tay phải, hai bên hai lưỡi dao, nhìn nơi những vết máu gỉ ra là cơ hội để giết! Nàng cười một tiếng, nhìn hắn chậm rãi nói. bạn đang đọc truyện tại “Bản cũng muốn dùng đầu trên cổ ngươi… Làm thành tựu vinh quang cho ngày đầu được sắc phong!” Trời mưa, vấn thiên đài này hoàn toàn không được che chắn, dù vậy cũng không ai dám rời đi, ngay cả Thái hậu cũng bị sát ý hung hãn của Ninh Úc làm sợ hãi! Sát khí này, làm Thái hậu nghĩ đến cái ngày Ninh Tương Y hỏa thiêu Long Hàm Yên, Ninh Tương Y sát khí trên người! Bà sợ đến cong người! Nước mưa tí tách, đọng lại dưới cằm Ninh Úc, rồi nhỏ xuống, hắn nhìn Trịnh Thái uý đang quỳ gối trên ghế, lạnh lùng mở miệng. “Ngươi còn nhớ rõ làm thế nào từ chức tòng thất phẩm quận huyện lại leo lên đến ngày hôm nay không?” Lời nói của hắn, khiến Trịnh Thái úy, người đã ở vị trí cao bấy lâu nay run rẩy cả người, suýt nữa thì khóc, giá như lúc đó tất cả đừng hy vọng Ninh Tương Y không xuất hiện, bây giờ, hắn chỉ muốn quỳ xuống cầu xin Ninh Tương Y mau mau xuất hiện, Cho hắn có được chút hi vọng sống! Đáng tiếc, Ninh Tương Y không đến. Khi nghe được Ninh Úc tra hỏi, mặt béo của hắn nhăn nhó căng thẳng, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở! “Đều là vì hoàng ân cuồn cuộn…” Bạn đang đọc Kiếp này chỉ nguyện bên người Chương 256 tại Nguồn Truyện novel chọn lọc Văn ÁnTác giả Phong Dữ Tự NhiênBạn đang đọc truyện Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người của tác giả Phong Dữ Tự Nhiên. Đau nhức… Máu chảy róc rách từ cổ, nàng vốn cho rằng máu mình sắp chảy hết! Không ngờ vẫn còn nhiều như vậy, cứ chảy cứ chảy mãi, biết bao lâu mới tắt thở hết hơi!Nỗi đau đớn đó đủ để cho người ta nhớ rõ cả đời! Ninh Tương Y bỗng nhiên bừng tỉnh! Nàng ôm cổ thở hổn hển! Trong mơ cảm giác ngạt thở đó lại tái hiện, dường như đã khắc sâu vào xương tủy, trở thành giấc mơ ám ảnh cả đời! Nhìn lãnh cung tiêu điều trước mắt, Ninh Tương Y trở nên hoảng hốt, đúng rồi, nàng đã tái sinh được ba ngày, vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, dường như nàng nhìn thấy dấu ấn hoa sen trên ngón tay phát ra ánh sáng, sau đó nàng trở lại năm bảy tuổi, thời thơ ấu vẫn còn chưa trốn ra khỏi lãnh cung. Ninh Tương Y thấy Long Thành Vô Cực suy nghĩ sâu xa, nàng lại nói, “ có lẽ nói như vậy ngài không đủ hiểu rõ, lúc trước khi ra đi, ta đồng ý muốn cho ngài một ý tưởng hay, đến khi hoàng thành thông đạo cưỡi ngựa Lâu Diệp và Ngọc Hành, nhưng bây giờ, ta lại muốn thò một chân vào, mà lại chủ ý của ta đối với Lâu Diệp của người, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu!” “Ví dụ?” Long Thành Vô Cực nặng nề, nhìn chằm chằm nàng hỏi. “Ví, nếu là ta đi trên con đường này, thiết lập mười tám chuồng ngựa hạng trung, thương nhân đến từ Đại Dục, không cần lại phải đích thân mang đi, chỉ cần giao phó cho chuồng ngựa Tam quốc, thanh toán phí vận chuyển hàng nhất định, là có thể cả người lẫn hàng cùng nhau được chở đi, trung chuyển không chỉ có thể thay đổi ngựa, cho con ngựa thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa còn có thể dừng chân, ăn cơm, để bọn họ không phải ngủ ngoài trời hoang dã, ngày bình thường, chuồng ngựa còn có thể làm huấn luyện kỹ năng cùng sinh sản ngựa, điểm tốt nhiều không kể đọc xiết.” Ninh Tương Y cẩn thận quan sát sắc mặt Long Thành Vô Cực, gặp hắn mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng chắc chắn đã bắt đầu động lòng… Không khỏi dùng giọng điệu câu dẫn, tiếp tục nói. “Đại Dục đến Lâu Diệp, hay là Lâu Diệp đến Đại Dục, xe ngựa đều là tấp nập lui tới, bọn họ lui tới thì có thể đem số lượng ngựa duy trì thăng bằng tại mỗi chỗ, đến lúc đó ở giữa quốc phòng hai nước, còn có thể thiết lập một điểm thu thuế, tin rằng sau này, cũng sẽ là một nơi có thu nhập không ít.” Đương nhiên, còn có rất nhiều tiện lợi nàng cũng chưa nói, dù sao muốn biết những cái kia. . . Là muốn trả giá đắt, nhưng là dưới mấy cái này có thể đàm phán được rồi, cũng là mục đích lớn nhất mà nàng đến Lâu Diệp. Phiền phức của Long Thành Thính Tuyết, chỉ là nhân tiện thôi. Long Thành Vô Cực nghe xong, quả nhiên không thể từ chối được, mà dùng một cặp mắt tỏa sáng nhìn Ninh Tương Y, trong lòng thầm nghĩ, nàng thật sự là một bảo bối. ..” “Việc này liên quan đến trọng đại, vì sao không vào cung một lần?” Mà Long Thành Thính Tuyết thấy hai người bộ dạng trò chuyện vui vẻ, giận dữ! “Hoàng huynh, người…” Long Thành Vô Cực lúc này mới nhìn Long Thành Thính Tuyết một chút, mà Ninh Tương Y cũng vừa lúc đem Long Thành Thính Tuyết đẩy lên trước nói. “Chuyện này cũng có thể đàm phán tại đây, mà chuyện của nàng cũng có thể giải quyết một thể.” “Chuyện gì?” Long Thành Vô Cực lúc này trong đầu đều là ý tưởng diệu kỳ về thông đạo cưỡi ngựa, trực tiếp đem thân muội muội ném sau ót. Ninh Tương Y yếu ớt cười, “Nàng đắc tội với ta, người… Cũng còn không bồi thường cho ta.” Long Thành Vô Cực đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Ninh Tương Y cười, “Ta mới nói cho người chủ ý, là xây dựng ở Tam quốc đôi bên cùng có lợi, thế nhưng là Lâu Diệp người còn thiếu ta một lời giải thích, như vậy, có phải là muốn cho ta một chút là lợi ích không?” Nàng rốt cục lúc này như lộ ra nanh vuốt. Long Thành Vô Cực nhất thời nghiêm túc, nếu như Ninh Tương Y muốn ăn tươi nuốt sống, vậy hắn thà rằng từ bỏ cái giao dịch mê người này, hắn sẽ không cho Đại Dục cơ hội chèn ép hắn. Ninh Tương Y cảm giác được Long Thành Vô Cực bỗng nhiên thân thể căng thẳng, không khỏi thả lỏng, “Làm gì căng thẳng như vậy? Đối với người mà nói, cũng không phải là chuyện rất khó làm được…” Tin là nàng chuẩn bị nuốt chửng các ngươi đi! Long Thành Vô Cực bên trong hiện lên một chút kì lạ, cảnh giác hỏi, “Ngươi muốn như thế nào?” Nghĩ đến gì đó, hắn mập mờ nở nụ cười, “Ngươi hi vọng bản vương đền bù cho người thế nào?” Ninh Tương Y nhìn Long Thành Thính Tuyết một chút, dường như đang tính ra giá trị của nàng. “Kỳ thật rất đơn giản. . .” Ninh Tương Y suy nghĩ lấy mở miệng, “Dịch trạm chuồng ngựa trên con đường này, ta sẽ nhận điều khiển!”. Long Thành Vô Cực giật mình, nàng đây là tại trắng trợn sắp xếp mật thám? Phải biết, hiện tại các quốc gia ở giữa ngẫu nhiên cũng có kẻ ngoại lai định cư, nhưng một khi định cư, liền nhất định phải đối quốc tịch, mà ý Ninh Tương Y, vậy mà là người bên trong dịch trạm vẫn thuộc về Đại Dục! Vậy thì có khác gì mật thám? Ninh Tương Y thấy hắn sắc mặt lạnh lùng, không khỏi nói một lần. “Đừng căng thẳng như vậy nha…” Nàng thở dài, có chút nhăn mày, “Suy nghĩ có thể mở rộng ra một chút không? Ngươi cũng không nghĩ một chút, một khi bốn nước thông thương, những người thương nhân cưỡi ngựa phát hiện đem hàng Nam ra Bắc, buôn đi bán lại cơ hội buôn bán, muốn làm ăn lớn, làm sao có thể không mở một cái cửa hàng cố định? Nếu thương nhân Lâu Diệp đến Đại Dục mở một cửa hàng thu mua tơ lụa, vậy Đại Dục ta cũng phải buộc hắn thay đổi hộ tịch à?” “Nói như vậy, thế nhưng là một khi số lượng người này quá nhiều, chẳng phải là có số lớn thích khách chui vào gây nguy hiểm?” Long Thành Vô Cực một câu mấu chốt. Ninh Tương Y nói, “ vừa lúc bắt đầu chắc chắn là dò xét lẫn nhau, mà lại cũng không phải là ai cũng có thể có tư cách đến nước khác mở cửa hàng, quy mô của nó lớn nhỏ, ra vào tiền tài, đều cần nghiêm khắc điều tra!” Ninh Tương Y hai mắt chăm chú nhìn hắn, “Một khi bốn nước thông thương, đấy tất nhiên là xu thế, các phương diện luật pháp chế độ chắc chắn sẽ đi theo, mà ta, chẳng qua là đưa ra bước đầu tiên, chẳng lẽ người còn muốn từ chối khả năng tốt này? Trừ phi không muốn thiết lập quan hệ ngoại giao!” “Việc này cho bản vương suy nghĩ thêm!” Hắn xoa mi mắt thấp giọng nói. “Đừng nghĩ nữa, đến lúc đó người có thể phái người giám sát, mà những dịch trạm mặc dù thuộc về ta, nhưng là người của người phụ trách chủ yếu, chuyện gì thì vẫn có người ở đó, sẽ xảy ra vấn đề gì? Vậy yêu cầu này! Ngươi vẫn cần suy nghĩ à?” Ninh Tương Y rèn sắt khi còn nóng, thấp giọng cùng hắn thương lượng, “Chỉ cần người đồng ý, chuyện muội muội người bị thúc thúc xâm phạm, ta cam đoan một chữ đều không nói, mà lại, sẽ còn đem Chúc luân giao cho ngươi xử lý, dù sao cũng là chuyện nhà của ngươi. . .” Nàng nói ý tứ sâu xa. Long Thành Vô Cực cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng nói cũng đúng, một khi thông thương, thời gian lâu, chắc chắn có thương nhân ngoại quốc thường trú, Ninh Tương Y làm ra đầu tiên cũng là có thể, dù sao hắn sẽ giám sát, nhìn việc này khả thi. .. Mà lại, tại trên địa bàn của hắn còn sợ đối phó không được mấy người Đại Dục? Còn nữa, Chúc luân là nhất định phải đưa trở về! Hắn đại diện cho địa vị của hắn nhiều người để ý, bắt được được phải xử lý âm thầm, đây là mấu chốt nhất! Cho nên, hắn cuối cùng gật đầu! Ninh Tương Y vui vẻ ra mặt! “Được rồi chúng ta trò chuyện khác đi! Chuyện này, quyết định như vậy đi? Long Thành Vô Cực có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, chuyện quan trọng như vậy, vậy mà nàng cứ ở chỗ này, ngay tại cửa thành cùng hắn thảo luận! Đó cũng không phải là một chuyện nhỏ! Một khi thành sự thật, con đường được tạo ra mãi mãi, danh tiếng truyền muôn đời! Thử tưởng tượng, mười tám nhà dịch trạm chuồng ngựa, Lâu Diệp bọn họ nhiều nhất là bảy nhà, cho nên, Ninh Tương Y tại Lâu Diệp có thể mở bảy nhà dịch trạm! Chẳng qua bảy cái nhà mà thôi, nàng muốn thì cứ mở đi! Thế nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không ngờ, ăn ở đi lại mọi thứ đều đầy đủ chuỗi khách sạn, thánh địa thương gia, tôi tớ, buôn bán vãng lai, ngay khi hắn gật đầu, ra bước đầu tiên, từ đó sau này sẽ tạo nên tuyến đường chính hoàng kim! Có bao nhiêu người sẽ nhòm ngó cơ hội buôn bán ở chỗ này, lại có bao nhiêu người ở trên con đường này mà thành công, tuyến đường chính hoàng kim, ngày sau lại biến thành tên gọi con đường phát tài! Bạn đang đọc Kiếp này chỉ nguyện bên người Chương 332 tại Đại phi nghe thấy tiếng khóc của Tử Vi, bà mở to mắt nhìn nàng. Thấy rõ là Tử Vi, bà cười đưa tay sờ mặt Tử Vi “Tử Vi, là con thật sao?" "Mẫu thân, Tử Vi trở về thật rồi, vì sao, chẳng phải người đã khỏe rồi sao?" "Như vậy cũng tốt, mẫu thân không muốn liên lụy đến các con, cũng không muốn đau khổ nữa. Với ta mà nói, cái chết là sự giải thoát. Cho nên con không cần khổ sở” Đại phi nằm tay Tử Vi. "Có điều, ta nghe nói hoàng đế Đại Hưng muốn cưới con, đáng tiếc, mẫu thân không gặp được hắn, hắn tốt với con không? Trong mắt Đại phi đều là lo lắng. "Mẫu thân, người yên tâm đi, hắn rất tốt với con. Con nhất định sẽ sống tốt." Tử Vi biết nỗi lo lắng của Đại phi gật đầu, bà nhìn Tân Đạt Nhĩ, thở dài một tiếng thật sâu, không nói gì nữa, chậm rãi nhằm mắt phi cho Tử Vi biết tình yêu của mẫu thân, tuy ngắn ngủi, nhưng lại đẹp để vô tận. Bởi vì thiếu thốn, cho nên vô cùng trân phi chết vì đau ốm. Bà bận tâm quá nhiều về con cái, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo một vị anh hùng hay vĩ nhân, người thân yêu họ chân chính sẽ luôn sống vô cùng đau khổ. Thế giới rất công bằng. Cho ngươi cái này thì sẽ lấy đi một cái Vi khóc tê tâm liệt thứ hai sau khi chôn cất mẫu thân, Tử Vi lại nhìn thấy Lê Kiệt. Mới sáng sớm, một nhóm mười mấy người bọn họ đã mặc khôi giáp chỉnh tề, không biết định làm này Lê Kiệt nhìn thấy Tử Vi, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới. Hắn đã biết chuyện Tử Vi và Lê ra Tử Vi thích Lê Đạt Nhĩ đang chờ xuất phát, hắn kéo Tử Vi qua một bên “Lê Hiên đã tới, khí thế hung hăng, ta cũng đang muốn giết hắn. Hôm nay sẽ là trận chiến sinh tử. Muội lập tức thay y phục, đi cùng bọn họ đi."Hắn chỉ vào người thị thiếp kia, còn có một số cung nữ và gia quyển của tướng sĩ. "Không, muội không đi Tử Vi không muốn đi "Sao Lê Hiên lại tới nhanh như vậy?" "Hắn theo chân chúng ta tới. Trên người muội bị hắn bỏ huyễn hương, chim huyễn hương của hắn tìm được đường lên núi. Nếu muội đã không đi thì tìm nơi trốn đi." Đôi mắt Tân Đạt Nhĩ giống như băng tuyết ngưng tụ thành. "Huyễn hương? Chim huyễn hương?" Tử Vi đột nhiên nhớ ra, trong y phục mấy ngày nay Tiểu Quý Tử đưa tới đều có một mùi thơm kỳ lạ, bởi vì trong cung vốn nhiều hương liệu, cho nên nàng không để ý, thì ra là huyễn từng nghe nói về huyễn hương, nhưng chưa từng thấy. Mùi thơm của huyễn hương có thể duy trì một tháng, là hương thơm lưu lại trong thời gian lâu trách bọn họ xuất cung thuận lợi như vậy, chẳng trách, Lê Hiên tuyên bố muốn phong nàng làm An nhân với bên ngoài. Thực ra hắn đã biết Đại phi bị bệnh nặng, tuyên bố phong nàng làm An nhân với bên ngoài chỉ là thêm một lớp bảo hiểm mà hoàn toàn không biết mật đạo trên núi Độc Long, lần này là lần đầu tiên Tân Đạt Nhĩ dẫn nàng đi con đường bí mật ngờ Lê Hiên cũng dẫn người lên núi Độc Long thông qua con đường lòng Tử Vi bi thương lại khổ sở. Thế nhưng nàng lại cảm thấy sớm muộn ngày này cũng sẽ đến. "Ca ca, huynh thật sự cảm thấy tranh đấu như vậy có ý nghĩa sao? Phần lớn bách tính dưới núi đã chấp nhận Đại Hưng. Bách tính có thể an cư lạc nghiệp, đó chẳng phải là cuộc sống huynh thích sao?"Tân Đạt Nhĩ thở dài “Tử Vi, muội là nữ tử, không hiểu thế giới của nam nhân đâu. Ninh vương không hề biết là muội dẫn người của Lê Hiên đến, muội đừng nhắc lại chuyện này nữa. Mau đi thay y phục, rời khỏi nơi này đi." "Ca ca, muội không muốn huynh xảy ra chuyện." Tử Vi bắt lấy tay áo Đạt Nhĩ ngừng lại “Buông tay, muội đi nhanh đi."Tử Vi không buông Đạt Nhĩ giống như cảm thấy phiền, hắn hiểu nếu Tử Vi còn dây dưa nữa, hẳn sẽ thay đổi kế hoạch ban bỗng nhiên bóp lấy cổ Tử Vi "Muội còn không buông tay, ta sẽ giết muội! Muội có biết, ta muốn giết muội mấy lần rồi không!"Tay hắn bóp chặt cổ Tử Vi, dường như rất thấy Tử Vi thở khó khăn, hắn đột nhiên buông Vi ngã xuống đất, Tiểu Tỉnh mặt xám ngoét, chạy tới đỡ nàng này, bên ngoài vang lên tiếng đạn pháo nổ ầm Đạt Nhĩ bỏ nàng lại, vội vã đi ra Thao đi theo sau lưng Tân Đạt Nhĩ, Tân Đạt Nhĩ nhìn hẳn “Ngươi theo Tử Vi đi."Tương Thao không đồng ý "Vương thượng, thần muốn bảo vệ người”Tân Đạt Nhĩ dừng lại, nhìn hẳn "Có phải ngươi cũng cảm thấy Tử Vi nói rất đúng hay không? Dân chúng thích cuộc sống mà Đại Hưng cho sao?”Tương Thao cúi đầu xuống “Bách tính chỉ không muốn có quá nhiều chiến loạn."Tân Đạt Nhĩ nói "Tử Vi nói đúng, thời gian luôn đi về phía trước, cho dù chúng ta có muốn hay không, chúng ta cũng cần phải đi lên phía trước. Thế nhưng các ngươi đều có thể sống cuộc sống mình thích, duy chỉ có ta là không thể” "Vương thượng! Thần sẽ không rời khỏi người. Chết cũng không rời khỏi!"Tương Thao kêu lên. "Được, vậy người đi theo ta đi. Nếu như ta chết, ngươi hãy đi tìm Tử Vi, thay ta bảo vệ nàng ấy." đi "Vương thượng, người lợi hại như vậy, ai có thể giết người chứ!" Tương Thao khóc. "Đồ ngốc, người theo bản vương nhiều năm như vậy, sao hôm nay giống nữ nhân thế! Tương Thao, ngươi cũng biết, chỉ cần ta còn sống, người tộc Độc Long của Bắc Di sẽ không quy thuận Đại Hưng. Ta là niềm tin của bọn họ. Thế nhưng niềm tin là gì?"Tân Đạt Nhĩ nhìn thấy đôi mắt Tương Thao đỏ lên thì vội vàng nói "Có lẽ niềm tin mang cho mọi người hi vọng và vui vẻ. Ta hi vọng người đi theo ta có thể sống cuộc sống họ muốn." Ánh mắt hắn nhìn về phía trước. "Cả đời này ta rất thỏa mãn. Tiếc nuối duy nhất là không cưới được cô nương mình thích, vợ ngươi là người ngươi thích à?" Tân Đạt Nhĩ cười híp mắt hỏi Tương Thao. MTrong lòng Tương Thao rất bất an, bên ngoài đội ngũ Đại Hưng đã bao vây núi Độc Long, vậy mà Tân Đạt Nhĩ lại hỏi những vấn đề việc nhà này. "Đúng, đúng vậy, vợ thần là người thần thích từ nhỏ, nàng ấy cũng thích thần." Tương Thao trả lời. "ừm, ngươi nói cho ta biết, cưới được người mình thích có cảm giác gì?" Hắn cúi đầu hỏi Tương Thao nhìn Tân Đạt Nhĩ, đột nhiên cảm thấy vị vua Bắc Di này thực sự rất đáng thương. "Cưới được người mình thích, mỗi ngày đều chỉ muốn về. Cuộc sống khổ nữa cũng cảm thấy hạnh phúc." Tương Thao thành thật trả Đạt Nhĩ cười “Ừm, thật tốt." Hån như đang nói với Tương Thao, lại như đang tự nhủ. "Tương Thao, ta cho ngươi nhiệm vụ mới, đây là mệnh lệnh."Hắn nói nhỏ vài tiếng bên tai Tương Thao, dẫn theo Xích Tiêu kiếm lên ngoài đã tiến hành hỗn tiếng nổ ầm ầm vang lên, quả cầu lửa màu vàng mà Tân Đạt Nhĩ tạo ra đánh trúng vô số chiến sĩ Đại Hưng, một đồng người và ngựa đều hóa thành tro Vi nhìn thấy một chuỗi đạn tín hiệu bay lên trên trời. Không biết là ai đang triệu tập đội ngũ của Vi không nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn trong đội ngũ của Đại đi ra, dẫn theo Tiểu Tỉnh trốn ở phía dưới một hòn đá nhìn thấy Tân Đạt Nhĩ trực tiếp xông về phía Lê Hiên, Hàn Chi Đào,Cổ Phàm, Trương Dương vây quanh hắn, Lê Hiên đi thẳng về phía Lê Kiệt. Chỉ nghe thấy vài tiếng gào thét thê lương, một vật từ trên trời rơi xuống, lăn đến bên cạnh Tử Vi cầm lên, là túi bình an nhuộm máu của Tân Đạt Nhĩ. Đó là Đại phi cầu cho bọn họ, nàng cũng có một cùng Tử Vi cũng không trốn được nữa, nàng lao ra, bò lên trên cây cao bên cạnh với tốc độ cực Độc Long tràn ngập lửa chiến, kh de mù cuộc hỗn chiến, Tử Vi vẫn có thể liếc thấy Tân Đạt Nhĩ, hắn mặc khôi giáp màu xanh, cặp mắt đào hoa mỉm cười, sắc mặt thong dong, vờn múa lượn vòng trên ngựa, mỗi một lần khua tay đẹp đẽ đều là giết hại vô người chiếm bốn góc, đang bao vây tấn công hắn. Lê Hiên, Hàn Chi Đào, Cổ Phàm và Trương Vi thấy rõ ràng, lòng nàng bắt đầu khẩn trương, Tân Đạt Nhĩ dùng đấu pháp lấy mạng đổi mạng, chỉ có tiến công mà không phòng Hiên không dùng Thương Long kiếm, hắn dùng một thanh loan đao giống như trăng lưỡi liềm, trong suốt sáng long lanh, giống như bằng sương ngưng tụ thành. Theo thân hình hẳn di động, loan đao tỏa ra từng mũi nhọn giống như hoa sương bắn về phía Tân Đạt Đạt Nhĩ không hề tránh né, chỉ bảo vệ chiến mã, tiến lên đón lưỡi đao băng, phất tay đánh xuống.

kiếp này chỉ nguyện bên người